THÔI THÌ...THÌ CỨ ĐƯỜI ƯƠI,TIÊU DAO RỪNG RÚ NỤ CƯỜI NGUYÊN SƠ..!CÁM ƠN CÁC BAN ĐÃ GHÉ THĂM,ĐỌC VÀ GHI CẢM NHẬN!

Thứ Ba, 30 tháng 9, 2014

THĂM CHÙA LƯƠNG ĐIỀN !


Hôm qua có người Bạn ghé nhà thông tin rằng Thầy ở chùa Lương Điền là
Cháu của Ôn HT Thích Thiện Trí Khai Sơn Chùa Hiếu Quang Huế ! rứa là bà con…
Cho nên sáng nay đúng 5h30Tôi cùng bạn lên Chùa LƯƠNG ĐIỀN bái
Kiến đảnh lễ Thầy Thích Trung Chính ....và vãn cảnh Chùa....!


                                                              CHÙA LƯƠNG ĐIỀN

 
  Thầy về trụ pháp trang nghiêm 
Bốn mùa bổn tự Lương Điền đơm bông !





SÔNG Ô LÂU CHIA NHÁNH RA Ô GIANG


Thứ Ba, 23 tháng 9, 2014

THƯ PHÁP !

                                                                

Nước ở quanh ta và nước ở trong ta...
Nước linh động và biến hóa như Đạo,
Nước cũng bình thản và vô ngôn như Đạo !




























Thứ Sáu, 12 tháng 9, 2014

NGÀY TRỞ VỀ-THƯ PHÁP

Mẹ lần mò, ra trước ao
Nắm áo người xưa ngỡ trong giấc mơ
Tiếc rằng ta, đôi mắt đã lòa vì quá đợi chờ
Nhạc sĩ Phạm Duy
 
Ngày trở về, anh bước lê
Trên quãng đường đê đến bên lũy tre
Nắng vàng hoe, vườn rau trước hè cười đón người về
Mẹ lần mò, ra trước ao
Nắm áo người xưa ngỡ trong giấc mơ
Tiếc rằng ta, đôi mắt đã lòa vì quá đợi chờ
Ngày trở về, trong bếp vui
Anh nói chuyện nghe: chuyện đời chiến sĩ
Sống say mê, đường xa lắm khi nương hồn về quê
Chiều lặn tà, anh bước ra
Vườn khuya sáng mờ, ruộng đất hoang vu
Luống nghẹn ngào, hẹn sớm tinh mơ anh về đồng lúa.
Ngày trở về, có anh nông phu chống nạng cày bừa
Vì thương yêu anh nên ngày trở về
Có con trâu xanh hết lòng giúp đỡ
Ngày trở về, lúa ngô thi nhau hát đùa trước ngõ
Gió mát trăng thanh, ôi ngày trở về
Có anh thương binh sống đời hòa bình.
Ngày trở về, những đóa hoa
Thấm thoát mười năm nhớ anh vắng xa
Có nhiều khi đời hoa chóng già vì thiếu mặn mà
Đàn trẻ đùa bên lũ trâu
Tiếng hát bình minh thoáng trên bãi dâu
Gió về đâu, còn thương tiếc người giọng hát rầu rầu.
Người kể rằng : Ai hỡi ai
Ai nhớ chuyện ai, chuyện người con gái
Chiến binh ơi, vì sao nát tan gia đình yên vui
Đừng giận hờn, thôi tiếc thương
Vì Xuân đã về trên khắp quê hương
Chớ thẹn thuồng vì nếu tôi quen em ngoài đồng vắng.
Ngày trở về, có anh thương binh lấy vợ hiền lành
Người đẹp bên anh, ta cùng học hành
Những khi tan công, hết việc, xếp gánh
Ngày lại ngày có em vui tươi xách gạo bến nước
Có nắm cơm ngon, ôi trời lạnh lùng
Có đôi uyên ương sống đời mặn nồng
Ôi trời lạnh lùng
Có đôi uyên ương sống đời mặn nồng . 
 
Lời Phạm Duy

Thứ Năm, 11 tháng 9, 2014

Ô LÂU TÌNH SỬ!

                                            Bến hương Ô Lâu

 BÀI XƯỚNG
Ô LÂU TÌNH SỬ!

Mời về Quảng Trị xứ Ô Lâu
Trầm tích còn hằn nét bể dâu
BẾN CỘ tình xưa hờn khắc khoải
HỘI KỲ nghĩa cũ tủi thương đau
CÂU NHI đồng vọng thời khoa bảng
HÀ LỖ bảo lưu cốt Tướng Hầu
MỸ CHÁNH vang danh hồn thục nữ
Quy hương cố quận -ĐÁ GIĂNG sầu !

                                  LĐM
BÀI HỌA :

Sông Gương

Tấm gương phẳng lặng dòng Ô lâu
Vẫn chiếu bao đời biển hóa dâu
Bến Cộ tên đò lưu dấu tích
Hội Kỳ Thị Ngọt nhớ niềm đau
Câu Nhi thuyền rước quan đầu bảng
Hà Lổ sông đưa tướng chức hầu
Con nước miên man tình cố xứ
Ngàn năm còn đó những vui, sầu ./.

                                Châu Thạch ,
Ô LÂU TÌNH SỬ!

Kiếp tằm chưa đến được Ô Lâu
Hoá nhộng nay rồi cứ tiếc dâu:
BẾN CỘ rộng tình hoen nỗi nhớ
HỘI KỲ đố kỵ úa niềm đau
CÂU NHI khai sáng dòng Văn Hiến
HÀ LỖ bừng soi ngọn Tướng Hầu
MỸ CHÁNH nữ nhi hồn vạn trượng
ĐÁ GIĂNG giăng mãi mối miên sầu !

                      Phan Tự Trí Biên Hòa

TÌNH KHÚC Ô LÂU

Tình đầu tôi chết với Ô Lâu !
Nhắc đến nghe tim rớm máu sầu !
Đâu buổi Hội Kì trao tóc biếc
Để hồi Bến Cộ trút niềm đau !
Mơ tan tiếng đất quan đầu bảng
Mộng vỡ thơm danh đấng tước hầu
Mỹ Chánh ! Câu Nhi , Hà Lỗ...hỡi
Vì ai bể thẳm hoá nương dâu !?

             Phương Ngữ Đà Nẵng



Ô SỬ ĐẬM TÌNH

Mới về xứ Quảng chửa bao lâu
Ngơ ngác bên lề phận cháu dâu.
Bến cũ người xưa từng thắm thiết
Thù tan hận giải hết thương đau.
Tìm qua Mỹ Chánh nghinh hào nữ
Hướng đến Câu Nhi học bậc hầu.
Ô sử đậm tình mình lõm bõm
Giận thân khiếm khuyết dạ hơi sầu .
                Trần Như TùngPhú Thọ
Chú thích:Bài xướng


(Chữ in hoa đậm là địa danh)

Bến Cộ :

 "Trăm năm đành lỗi hẹn hò
Cây đa, bến cộ, con đò khác đưa
Cây đa, bến cộ còn lưa
Con đò đã thác năm xưa tê rồi…"

Hội Kỳ :Dương Thị Ngọt ở làng Hội Kỳ, xã Hải Chánh ,Với vẻ đẹp đoan trang và phẩm hạnh cao quý, cô gái Dương Thị Ngọt đã trở thành “cửu giai tài nhân” của vị vua yêu nước Thành Thái. Được vua Thành Thái hết mực yêu thương và sủng ái, bà phi Dương Thị Ngọt đã không tránh khỏi sự ghen ghét, đố kỵ vẫn thường xảy ra ở chốn hậu cung mà kết cục là bà bị giáng tội khi quân và phải lãnh án hình xử chém. Tiếc thương ái phi Dương Thị Ngọt, vua Thành Thái đã cho cử hành tang lễ của bà theo nghi lễ của triều đình đối với một hoàng phi và dùng thuyền rồng đưa bà về yên nghỉ tại quê nhà thân yêu ở thôn Hội Kỳ bên dòng Ô Lâu.
Câu Nhi: Bùi Dục Tài người đổ Tiến sĩ thời Vua Lê Hiển Tông, đây là vị tiến sĩ khai khoa của xứ Đàng Trong, Ông được thăng quan đến chức Tả thị lang Bộ Lại
Hà Lỗ :Nơi cát táng Tướng Tây Sơn Ngô Văn Sở.
Mỹ Chánh :Nguyễn Thị Bích-người vợ thứ hai của anh hùng áo vải, cờ đào Nguyễn Huệ - Hoàng Đế Quang Trung hiển hách chiến công dẹp Trịnh, phù Lê và phá tan quân Thanh xâm lược
ĐÁ GIĂNG: bãi đá ngầm sông Ô Lâu ở đoạn Làng Hội Kỳ




                      Đoạn sông Ô Lâu gặp sông Thác Ma ở làng Phước Tích và Lương Điền

                                                         KẺ VĂN THƯ PHÁP
 

Thứ Ba, 9 tháng 9, 2014

THƠ ĐƯỜNG!




HOA NGUYỆT QUẾ 
Canh thu hương nhả đọng quanh thềm  
Trăng lội nao lòng tấm gió đêm
Giữa chốn bụi hồng chưng quý phái
Bên lều tao khách phớt trang nghiêm
Phù hoa danh lợi cầm thanh bạch
Tạm bợ tang thương hóa nhiệm huyền
Sắc đạm tinh khôi hồn tuyết lạnh
Dịu dàng nguyệt quế mãi như nhiên!
                               Lê Đăng Mành

  
RỒNG CẠN !
Cằn cỗi nề chi với mặt rồng
Dưới trên vô ngại huống ngoài trong
Bùn non chểnh mảng mà tươi tắn
Đá cát chăm nom vẫn tía hồng
Vui phận đưa xương nào dám tỏ
An thân găm mạng nỏ hề ngông
Bạn bè quanh quẩn cùng lau lách
Khế hội hắt hơi nước ngập dòng
                                                  LĐM


KHINH AN !

Vắng lặng đâu bằng chọn lối quê
Đã qua thuần dưỡng bỏ ngưu về
Gieo mầm nhân địa còn chưa mãn
Gặt quả phước điền mấy chẳng phê
Thanh đạm nghêu ngao chung vạn dặm
Ung dung tiêu sái một tay nghề
Ghét ganh buông bỏ thì an lạc
Hà cớ so bì cảnh giác mê

                             LĐM




Chủ Nhật, 7 tháng 9, 2014

Thư Pháp


                                                                  Thư Pháp
                                                                     Mực tuôn ra
                                                                     Liệm cái tôi hèn hạ
                                                                     Khơi mầm vị tha





Đôi Dép
Bài thơ đầu tiên anh viết tặng em
Là bài thơ anh kể về đôi dép
Khi nỗi nhớ trong lòng da diết
Những vật tầm thường cũng viết thành thơ

Hai chiếc dép kia gặp nhau tự bao giờ
Có yêu nhau đâu mà chẳng rời nửa bước
Cùng gánh vác những nẻo đường xuôi ngược
Lên thảm nhung, xuống cát bụi cùng nhau

Cùng bước, cùng mòn, không kẻ thấp người cao
Cùng chia sẻ sức người đời chà đạp
Dẫu vinh nhục không đi cùng kẻ khác
Số phận chiếc này phụ thuộc ở chiếc kia

Nếu ngày nào một chiếc dép mất đi
Mọi thay thế đều trở thành khập khiễng
Giống nhau lắm nhưng đời sẽ biết
Hai chiếc này chẳng phải một đôi đâu

Cũng như mình trong những lúc vắng nhau
Bước hụt hẫng cứ nghiêng về một phía
Dẫu bên cạnh đã có người thay thế
Mà trong lòng nỗi nhớ cứ chênh vênh

Đôi dép vô tri khăng khít song hành
Chẳng thề nguyện mà không hề giả dối
Chẳng hứa hẹn mà không hề phản bội
Lối đi nào cũng có mặt cả đôi

Không thể thiếu nhau trên bước đường đời
Dẫu mỗi chiếc ở một bên phải trái
Nhưng tôi yêu em ở những điều ngược lại
Gắn bó nhau vì một lối đi chung

Hai mảnh đời thầm lặng bước song song
Sẽ dừng lại khi chỉ còn một chiếc
Chỉ còn một là không còn gì hết
Nếu không tìm được chiếc thứ hai kia ...

Cuộc đời ta mãi mãi chẳng xa lìa
Mất một chiếc, chiếc kia vào sọt rác
Hay cố lê bên những gì phế thải
Sống âm thầm nơi xó góc tối đen

Rồi ngày kia buồn chán không ánh đèn
Chiếc còn lại cũng ra đi vĩnh viễn
Ngày ra đi không một người đưa tiễn
Nhưng vui lòng vì gặp lại chiếc kia

Một nơi xa hai chiếc chẳng chia lìa
Vì đã thoát khỏi cảnh đời ô trọc
Không hơn thua ghét ghen hay lừa lọc
Bước song hành một dạ đến ngàn thu [1]

Tác giả: Nguyễn Trung Kiên
Chú thích
1. Ba khổ cuối của bài thơ không được phổ biến
                      Kẻ Văn Thư Pháp !

THƯ PHÁP !


 

Đừng oán người làm Con đau khổ,vì Họ chỉ là công cụ ở ngoài chính Họ, Đó là những vị BỒ TÁT phát tâm hành nghịch độ cho Con quả thiện tròn đầy. Đó là những vị BỒ TÁT trải thân làm cầu đường cho chúng sanh đi đến giải thoát,và luôn nhớ chư BỒ TÁT không chỉ mang tướng thiện để độ sanh,
Hãy cầu nguyện cho các vị ấy sớm đắc Qủa Vị PHẬT mới trả được ân.
Phải tri ân những người mang đau khổ đến cho con.
Hành như thế mới là người Trí Tuệ,hành như thế mới là người sống đúng
Hành như thế mới là CON PHẬT
                                                                                Trích "Đạo Phật trong đời sống"
 
                                                   TỪ BI !
Gi b tri túc – chng vương ai
Lưng chén cơm khoai cũng sng dài
Cá tht cao lương càng kh oi
Mui cà đm bc li vui dai
Yêu thương thúc lim – đi thường ti
Cảm hóa chiêu lành – cõi v lai
Nuôi dưỡng mm t tươi thm mãi
cho đời an lc giữa tàn phai! 
                                                     LĐM

 Kẻ Văn Thư Pháp !

THƯ PHÁP !

                                       
                                       
                                                     TỤNG CA DIỆU PHÁP LIÊN HOA
                                                           Ánh sáng qua đỉnh trời
                                                           Vọng âm trầm khe rãnh
                                                           Điều ấy chẳng khác chi
                                                           Hình tướng và pháp âm
                                                         ĐẤNG CHA LÀNH MÂU NI 
                                                                               
                                                                       Đạo Nguyên"Dogen" (1200-1253)
                                                                       Sơ Tổ phái Tào Động NHẬT BẢN

                                      
                                

NIẾT BÀN VÔ TRI*
Mỗi lần bông đào hé nụ
Trên miền cố hương
Cũng màu hoa ấy
Muôn mùa xuân xưa
                                   Đạo Nguyên"Dogen" (1200-1253)
                                                                       Sơ Tổ phái Tào Động NHẬT BẢN

*Vô tri:Tuyệt đối,siêu việt,
bất khả tư nghị

 

TỨ THỜI GIAI HỮU HẠ
NHẤT VŨ TIỆN THÀNH ĐÔNG
ThơVua TỰ ĐỨC
(Bốn mùa đều có mùa hè,
chỉ một cơn mưa chuyển ngay thành mùa đông)