THÔI THÌ...THÌ CỨ ĐƯỜI ƯƠI,TIÊU DAO RỪNG RÚ NỤ CƯỜI NGUYÊN SƠ..!CÁM ƠN CÁC BAN ĐÃ GHÉ THĂM,ĐỌC VÀ GHI CẢM NHẬN!

Thứ Hai, 19 tháng 3, 2018

CHUYỆN TÌNH TRÊN BẾN Ô LÂU

THƠ XƯỚNG HỌA
Phương Hà & Thi Hữu
Bến Ô Lâu
CHUYỆN TÌNH TRÊN BẾN Ô LÂU
Não nề cô lái bến Ô Lâu
Một mối tình si vạn thuở sầu
Gặp gỡ làm gì cho luyến nhớ
Đợi chờ chi thế để thương đau
Chàng đi biền biệt quên lời hẹn
Nàng ngóng mỏi mòn nén giọt châu
Đằng đẵng ba năm, lòng tuyệt vọng
Gieo mình xuống tận đáy sông sâu.
Phương Hà
BÀI HỌA
NGANG TRÁI
Ngóng đợi tin người cũng khá lâu
Ai đan sợi nhớ để tim sầu?
Chia lìa bến hẹn tình dang dở
Ấp ủ câu thề dạ đớn đau
Thiếu nữ bồi hồi ôm chiếc áo
Mái chèo tức tưởi lụy dòng châu
Rì rào sóng gọi thuyền vô chủ
Thôi nhé linh hồn...hãy ngủ sâu!
Như Thu
Hồng nhan & Tri kỷ
Một chút tình si để khổ sầu
Hởi người con gái bến Ô Lâu
Hồng nhan bạc phận lời kim cổ
Tri kỷ tri âm nghĩa khắc sâu
Xót dạ kiếp người nghe não nuột
Cảm lòng nhân thế nhỏ dòng châu
Thương hoa,khắc khoải tàn hương sắc
Nuốt lệ thôi đành nén nỗi  đau
Song MAI Lý Lệ
Ô LÂU TÌNH SỬ
"Đảo vận 4 vần"
Nước còn nức nở với sông sâu
Quê cũ lui về đẫm giọt châu
Xa giá chia lìa chôn não nuột
Cửu giai vĩnh biệt liệm thương đau
Tần phi tại vị lên song mã
Dương Thị* khi quân trảm vạc dầu
Bi sử thương tâm tình thục nữ
Muôn đời sóng tủi bến Ô Lâu
Lê Đăng Mành
*Bà Dương Thị Ngọt được xếp vào bậc “cửu giai tài nhân”, bậc chín. Bà được hưởng lương 180 quan tiền và 48 vuông gạo.
Khi trở thành phi tần của nhà vua rồi, Dương Thị Ngọt được vua Thành Thái hết mực thương yêu và sủng ái
Thành Thái không để tóc dài như các vua khác mà đã cắt tóc ngắn. Một hôm, sau khi đã cắt tóc ngắn xong, vua dạo một lượt qua các bà phi, hỏi xem có đẹp không.
Bà nào cũng khen đầu vua đẹp. Chỉ riêng bà Ngọt đã không khen lại còn buột miệng bảo: “Trông giống như kẻ cướp ấy”. Vua nổi giận, liền đem bỏ bà Ngọt vào nấu trong vạc dầu”.
Sau khi bà Ngọt chết, nhà vua vẫn cho làm lễ mai táng bà hết sức chu đáo, đúng theo nghi lễ triều đình, xứng đáng với cái chết của một bà hoàng phi.
Quan tài của bà được đưa xuống thuyền rồng rồi theo đường sông về bên bến Ô Lâu, với làng quê yêu dấu của bà ở thôn Hội Kỳ, xã Hải Chánh, huyện Hải Lăng, Quảng Trị.
-Nguyễn Thị Bích thứ phi của Vua Quang Trung nguồn gốc từ họ Nguyễn ở làng Mỹ Chánh, tổng An Thơ, huyện Hải Lăng, phủ Triệu Phong (nay thuộc xã Hải Chánh, huyện Hải Lăng, tỉnh Quảng Trị Bên bờ Ô Lâu).
BIỆT LY SẦU
Duyên tình hạnh ngộ,ngỡ bền lâu
Đỉnh núi mù sương lặng nguyệt sầu
Ngóng đợi canh trường nao dạ quẫn
Trông chờ ngõ thẳm buốt hồn đau
Phương người bước ruổi tan tầm chợ
Cố quận mơ về tái hợp châu
Đếm giọt thời gian màu bạc bẽo
Rơi vào thảng thốt đáy lòng sâu
Lý Đức Quỳnh
Tuyệt Tình Ca
Mòn mõi trông chờ đã quá lâu
Buồn ai biền biệt mắt đan sầu
Thẩn thờ sông vắng lòng thương nhớ
Ngơ ngẩn thuyền neo dạ khổ đau
Lủi thủi đêm tàn ôm tấm áo
Âm thầm trăng tỏ nhỏ dòng châu
Người đi quên lối ..tình vô vọng
Phận bạc buông mình , tủi nước sâu
Minh Thuý -Tháng 3 _2018
NHỚ BẾN Ô LÂU
Chôn chặt một đời tận đáy sâu
Ngàn năm còn nhớ bến Ô Lâu
Ngâm hoài chẳng rữa bầu huyết hận
Đốt mãi nào nào khô giọt lệ sầu
Say bả quên tình cay khóe hạnh
Ham vàng bỏ ngãi đắng dòng châu
Con đò đã thác cành đa rũ
Tình sử càng hoen khối khổ đau.
Phan Tự Trí
Tuyệt Vọng
Khách tình tưởng đẹp bến Ô Lâu.
Cô lái ngờ đâu vướng lưới sầu.
Quân tử hẹn hò trao tấm áo.
Thuyền quyên chờ đợi lạnh lòng đau.
Mùa xanh hờ hững mùa thay lá
Mắt biếc âm thầm mắt nhỏ châu
Tuyệt vọng chim trời bay mất hút.
Châu thân đành gửi nước dòng sâu.
Trần Lệ Khánh 17-3-2018.
HẸN HỜ…
Đằng đẵng ngóng chờ biết bấy lâu
Hận ai lỗi hẹn chất cung sầu
Cây Da, lòng nhẫn xeo niềm nhớ
Bến Cộ, tâm mòn nếm nỗi đau
Biền biệt kẻ đi  mờ bóng nhạn
Héo hon người  đợi cạn dòng châu
Ngày đêm sóng nước khua lời réo…
Ôm trọn mối hờn gửi đáy sâu
CAO BỒI GIÀ
NAM PHƯƠNG HOÀNG HẬU
Ngưỡng mộ danh người tự bấy lâu
Đài trang, tài sắc vướng cung sầu
Quân vương mê muội tình trăng gió
Hoàng hậu âm thầm kiếp khổ đau
Mây xám mịt mờ che vận nước
Lòng buồn chua xót đổ giòng châu
Trời xa, đất lạnh, đời cô phụ
Chôn mối u hoài dưới mộ sâu !
Thy Lệ Trang

Thứ Năm, 15 tháng 3, 2018

LỠ CHUYẾN

THƠ XƯỚNG HỌA
Phan Tự Trí,Nguyễn Hữu Chánh,Hoành Trần,Trần Ngộ,
Sông Thu,Songquang,Thủy Lâm Synh,Trần Lệ Khánh,
Như Thị,Phạm Duy Lương,Minh Thúy,Như Tùng,
"Bài xướng được cảm tác từ 2 câu này"
Đò ngang lạc dấu chân người cũ !
Bến nước soi hình bóng bạn xưa
LỠ CHUYẾN
Im vắng lâu rồi, mấy chuyến đưa ?
Chờ mong năm tháng mấy cho vừa
Đò ngang lạc dấu chân người cũ !
Bến nước soi hình bóng bạn xưa
Ngơ ngẩn thư trời xiêu đổ gió
Nôn nao tin nhạn ướt dầm mưa
Sông Tương nơi ấy ai còn nhớ
Con nước đục trong đã đến mùa.
Phan Tự Trí
BÀI HỌA
ĐÒ NGANG
Cuộc đời như một chiếc đò đưa
Lắm nỗi đa đoan đã thấy vừa
Ngại lấy tiền công bao khách cũ
Khó đền ơn nghĩa những ai xưa
Mãi chờ kẻ lạ trong ngày gió
Hoài đợi người quen giữa đêm mưa
Mấy nẻo bến bờ còn để nhớ
Vàng trăng mạn khẳm được bao mùa
Nguyễn Hữu Chánh
BẾN TIÊU TƯƠNG!
Bến vắng mà sao vẫn đợi đưa?
Thương cho khách lữ mới như vừa.
Đò ngang lạc dấu chân người cũ !
Bến nước soi hình bóng bạn xưa
Sờ sẩm cầu rêu rời rả gió.
Lắt lay mái rạ tả tơi mưa.
Lặng nghe sông kể nhiều tâm sự,
Để biết thời gian đã chuyển mùa.
Hoành Trần-15/3/18
BẾN CHIỀU
Bến chiều làn nước khẽ đong đưa
Thương nhớ thuyền xa biết mấy vừa
Từ độ hồn trăng say bóng cũ
Đến hồi mộng khách tủi sông xưa
Vần thơ ai thả nghiêng cành gió
Cuộc rượu người mời ấm dạ mưa
Bình thuỷ tương phùng đang lỗi nhịp
Ngày vui tri ngộ hẹn sang mùa
Trần Ngộ
TRỞ VỀ
Ngày ấy, nơi này, ai tiễn đưa
Luyến lưu biết mấy cũng chưa vừa
Sông buồn, mặt nước lao xao gợn
Bến vắng, bờ tre lất phất mưa
Ký ức khôn nhòa hình bóng cũ
Thời gian khó nhạt mảnh tình xưa
Một mình đứng lặng, lòng ngơ ngẩn
Vai lạnh run trong gió chuyển mùa.
Sông Thu
DÒ TÌNH LẠC BẾN
“Tung hoành trục khoán”
Đò ngang lạc dấu chân người củ
Bến nước soi hình bóng bạn xưa
Thơ Lê Đăng Mành
ĐÒ vắng lữ hành tớ vẫn đưa
NGANG sông đâu ngại khẳm hay vừa !
LẠC dòng thủy lộ ,thuyền xuôi mái
DẤU vết còn chăng ,đơi đến mùa ?
CHÂN bước mà lòng e ngại gió
NGƯỜI về sao dạ sợ đêm mưa
CỦ càn tình nghĩa thêm gắn bó
BẾN NƯỚC SOI HÌNH BÓNG BẠN XƯA
songquang
LỖI HẸN
Người đi lắm kẻ đón người đưa
Bỏ lại tình ta nhớ chẳng vừa!
Suối vắng tương tư lời nói cũ
Đêm tàn khắc khoải tiếng cười xưa
Bao nhiêu ước thệ cùng mây gió
Bỗng chốc tan tành với nắng mưa
Nỗi khổ triền miên ai có thấu
C
ô đơn nhuộm tím gió giao mùa
Thủy Lâm Synh-Mar. 15, 2018
NHỚ BẠN..!
Nỗi nhớ niềm thương khó kể vừa.
Vẫn dòng sông chảy vẫn thuyền đưa.
“ Đò ngang lạc dấu chân người cũ…
Bến nước soi hình bóng bạn xưa.”
Sầu lắc hồn dâng cuồn cuộn sóng.
Lệ tràn mắt thẳm mịt mùng mưa.
Người ơi ! sao vẫn mù tăm cá..?
Xuân Hạ Thu Đông mãi chuyển mùa.
Trần Lệ Khánh - Trúc Lệ
NHỚ MỘT CÂU HÒ
Gác mái thuyền chờ bóng khách đưa
Đêm hôm vang vọng tưởng như vừa
Đò ngang lạc dấu chân người cũ
Bến nước soi hình bóng bạn xưa
Bảng lảng yên hà chen dặm gió
Nhạt nhòa phiến nguyệt lội đường mưa
Ngồi đây khắc khoải xâu hương đọng
Cổ độ đa* phơi đã mấy mùa
Như Thị
*Cây đa bến cộ còn lưa
Con đò đã
thác năm xưa tê rồi.
Cộ có nghĩa là xưa , bến cộ = bến xưa
Còn " lưa" là một từ cổ có nghĩa là còn lại ,
 ngôn từ này đem lại một cảm giác u hoài, luyến tiếc
BẾN CHIỀU
Theo làn sóng nhẹ gió chiều đưa
Giỡn ánh hoàng hôn cánh nhạn vừa
Chấp chới làn xao vành nguyệt khuyết
Bồi hồi dạ tưởng cánh buồm xưa
Cùng vui nổi nhạc xanh ngày nắng
Vững ruổi theo đàn tím buổi mưa
Dõi hướng trời xa ngàn gửi lại
Tình trong xóm nhỏ nặng bao mùa
Phạm Duy Lương
TÌNH SI
Hoàng hôn bàng bạc một đò đưa
Hồn gởi về đâu luống mộng vừa
Bến lạnh âm thầm mơ dáng ấy
Sông buồn lặng lẽ nhớ người xưa
Lạc tàn ánh mắt rơi chiều nắng
Khắc khoải con tim cuộn gió mưa
Ngày ấy thuyền đưa ai gót ngọc
Tương tư ngớ ngẩn đã bao mùa
Minh Thuý
MÙA HOA BƯỞI ẤY
Nhớ lại hôm nào bến tiễn đưa
Thuyền xuôi gió thuận , tiết xuân vừa ...
Người đi ngước mắt , tình mai trúc
Kẻ ở trông trời , chuyện nắng mưa.
Nón vẫy , sao quên hình buổi ấy
Thời vù , đành kể chuyện ngày xưa.
Vườn nhà , ai đó mơ hương bưởi
Thoáng đó , hoa rơi cả chục mùa .
Trần Như Tùng