THÔI THÌ...THÌ CỨ ĐƯỜI ƯƠI,TIÊU DAO RỪNG RÚ NỤ CƯỜI NGUYÊN SƠ..!CÁM ƠN CÁC BAN ĐÃ GHÉ THĂM,ĐỌC VÀ GHI CẢM NHẬN!

Thứ Bảy, 19 tháng 12, 2015

BÌNH THƠ !

CÙNG PHIÊU VỚI THƠ ANH LÊ ĐĂNG MÀNH

PHỐ CŨ CHIỀU ĐAU!
Về Huế rủ bụi tang bồng
Qua nền Xã Tắc tủi phong rêu mình

Cột cờ gió trở lặng thinh
Triều nghi văn võ ngông nghênh mô rồi
Văn lâu khoa bảng một thời
Hồn lên Văn Thánh bia phơi miệng đời
Bến đò Thừa Phủ chao ơi !
Tắt câu mái đẩy rụng rời Hương Giang
Mượn trầm mặc bước lang thang
Chợt nghe giọng ngự Huyền Trân trị vì
Xin về phía Tĩnh Tâm trì
Chạm gạch Thượng Tứ rõ Di Luân Đường
Cầm tờ thơ dại mà thương
Chừ Thành Nội giẫm chán chường ngẩn ngơ
Lạc người… lạc bạn bơ vơ
Chánh Tây chiều bện tẩm quờ quạng đau!
Lê Đăng Mành

Lời bình Thư Hoàng:
Có rất nhiều sự vật và địa danh được nhắc đến trong thơ. Điều đó cho thấy anh đang viết về quê hương, một chốn thân thương dù đi xa nhưng chưa bao giờ rời khỏi lòng mình.
Huế đẹp như tranh vẽ và mang đầy hồn non nước xưa. Về với Huế ta như đi trong vùng cảm xúc, lặng nghe cỏ cây sông núi thủ thỉ cùng.

Về Huế rủ bụi tang bồng

Mượn trầm mặc bước lang thang
Một lữ khách, đứa con xa quê, một trí thức đầy trăn trở khiến cảnh vật Huế càng trở nên hữu tình. Nghe câu thơ anh thả giữa thành nội vàng son mờ phai ai chẳng thắt thẻo đau buồn. 

Nghệ thuật "ve vuốt" trên những địa danh, trên từng kỷ vật...của anh LĐM đã vực dậy quá khứ một xứ sở kinh kỳ tráng lệ.

Quá khứ với hiện tại khiến Huế như một người bị đối xử bất công, hất hủi. "Nàng" ấy từng đẹp kiêu sa, từng phút huy hoàng nhưng "nhan sắc" ấy nay mai một cũ càng!
Qua nền Xã Tắc tủi phong rêu mình
Cột cờ gió trở lặng thinh

Triều nghi văn võ ngông nghênh mô rồi
Văn lâu khoa bảng một thời
Hồn lên Văn Thánh bia phơi miệng đời
Bến đò Thừa Phủ chao ơi !
Tắt câu mái đẩy rụng rời Hương Giang

Mỗi câu, mỗi chữ là một niềm đau buôn buốt nhưng không cay cú thô lỗ mà vẫn mang bản sắc dịu dàng nho nhã của người bản địa. Này đây "nền xã tắc" bám đầy rêu phong không còn ai chăm chút,gìn giữ như xưa. Ngước trông lên chẳng hơn gì một chiếc "cột cờ" chỏng chơ khát thèm "gió trở". Những mũ miện cân đai oai vệ của các triều thần đi chầu thánh chúa, những bảng vàng bia đá, "bến đò", "câu mái đẫy"...về đâu?
Chỉ còn bệ rồng "lặng ngắt như tờ" và sự thất thế của triều đại nho giáo. Giờ những giá trị tích cực cũng hầu như bị phủ nhận lãng quên.Thành nội chỉ còn trong luyến tiếc của những ông đồ già, của những đứa con đã quen bẫm báo lễ nghĩa.

Luyến về một thời đại, nâng niu quá khứ cũng là cái hồn xưa của những người rành về nho giáo, gần gũi với một thời kỳ lều chỏng khoa thi...Đọc thơ anh mà nghe man mác cõi lòng, có chút gì đồng cảm cùng câu thơ Bà Huyện Thanh Quan:
Bước tới đèo Ngang bóng xế tà
Cỏ cây chen lá, đá chen hoa
Dừng chân đứng lại, trời non nước
Một mảnh tình riêng, ta với ta

Cùng với hàng loạt thán từ, động và tính từ tuyển như "chao ơi","tắt","chợt',"chạm","phơi',"tủi","ngông nghênh","rụng rời"....ý thơ sáng bừng lên mà chất chứa cả chiều sâu, ý nhị như tâm tình dân Huế. 
Không thể phủ nhận chính cách chọn chữ mang đến thành công cho nhiều tên tuổi người làm thơ. Ở đây tôi ngưỡng mộ khả năng đặt để chính xác chúng của anh LĐM khiến thơ anh như khó thể thay thế hơn những gì anh đã trình bày. Nghệ thuật dùng từ tinh tế, gợi cảm nhóm lên thắm đượm rực hồng lửa cảm xúc cho người viết, người xem.

Bến đò Thừa Phủ chao ơi !
Tắt câu mái đẩy rụng rời Hương Giang

Mượn trầm mặc bước lang thang
Chợt nghe giọng ngự Huyền Trân trị vì
Xin về phía Tĩnh Tâm trì
Chạm gạch Thượng Tứ rõ Di Luân Đường
Cầm tờ thơ dại mà thương
Chừ Thành Nội giẫm chán chường ngẩn ngơ

Còn quá nhiều những ngôn từ hay trong đoạn thơ này mà tôi chưa nhắc hết nhưng các bạn có thể để mắt xem tiếp ở những câu thơ bên dưới.
Sự "bọc lót" "gói mở" cho thấy tác giả mang hồn nhạy cảm và nỗi lòng với Huế trong anh là vô tận da diết. Tôi thích hướng "dìu thơ" đi của anh. Nó vừa nhẹ vừa mới lạ, chừng như anh cũng chỉ vừa mới khám phá ra và mang đến cảm giác nguyên tinh nóng hổi ấy cho bạn đọc.

Huế với những nét đặc trưng của cố đô hoa lệ một thời; nơi có dòng Hương giang với những con đò lững lờ đẹp dáng người con gái Huế.Và không thể thiếu những câu hò trong trẻo đậm đà chất nghệ sỹ. Cứ mường tượng thế khi nghĩ về Huế để rồi chợt đắng lòng khi vắng những nét điểm xuyết trên hoặc còn đấy song đã xơ xác điêu tàn!
Xin phép cho tôi lướt qua một đoạn dài gồm những câu diễn ý vì bài viết đã khá dài và thêm nữa mời các bạn cứ ngẫm nghĩ đi-tác giả viết rất rõ ràng dễ hiểu nhưng thần thái thơ thì phải đọc 'nguyên bản"mới "chạm' được chất thơ đan quyện và những tứ lạ chặt chẽ.
Tôi cho rằng đây là khổ thơ hay nhất trong bài vì nó không viết bằng cách thông thường mà "lật trở" uyển chuyển thả hồn vào trong vật.

Bài thơ anh viết không để giải trí mà làm "mệt" trí một cách đáng yêu, nỗi tiếc thương trong anh quá sâu sắc lồng với cách diễn đạt "hào hoa"(có lẽ dùng từ "hào hoa" ở đây chưa chính xác lắm nhưng tôi vẫn mạn phép bảo lưu ý kiến này) làm cung bậc thơ đa dạng hơn hẳn.
Cùng đi tới cặp kết để thấy tất cả vỡ òa ra, xót xa ngơ ngẩn:

Lạc người… lạc bạn bơ vơ
Chánh Tây chiều bện tẩm quờ quạng đau!

Những câu thơ như được ghép khít khao bởi tay người thợ khéo. Nhìn xem, nếu tách rời chúng thì ngôn ngữ đó rất bình thường, không hoa mỹ như nhiều nhà thơ hay dùng. Thế mà khi chúng đi cùng nhau, chữ này tôn "dáng' chữ kia và chúng chứa đầy tâm hồn người thơ, không chút sáo rỗng khoa trương.

Thơ anh LĐM là một giếng sâu cho những ai khao khát một miền thơ sâu thẳm. Chất liệu thơ anh xây dựng quá phong phú, lúc rắn lúc mềm, khi bác học, lúc bình dân...đó chính là cái chất thơ của tài năng thật sự.

Khen thơ anh nhiều quá cũng sợ gọi là tâng bốc nhưng quả thật tôi rất hài lòng khi thưởng thức bài thơ này và chắc nhiều người sẽ đồng cảm như tôi. Đây là một bài thơ theo tôi là thuộc hàng nổi trội trong thơ anh LĐM.
Nếu phải có một ý kiến nhỏ về hạn chế trong thơ thì tôi xin góp ý: có quá nhiều địa danh, sự vật mà không phải là dân địa phương thì không tường tận được ý nghĩa và gốc gác của chúng.Như là những " nền Xã Tắc","Văn lâu","Văn Thánh',"Tĩnh Tâm Trì","Thượng tứ","Di Luân Đường"... Giá mà anh kèm theo chú thích thì người ở xa như tôi và các bạn khác sẽ thấy hết được cái hay của nhiều vấn đề anh đặt ra từ những hình tượng, địa danh đó.
Thơ anh LĐM là thơ của trí tuệ pha chút chất thiền nên người đọc sẽ hiểu theo nhiều tầng rộng hẹp khác nhau. Muốn tìm đến cái say thì hãy đọc thơ anh, đọc khi mưa bay, khi gió nổi và rồi tựa cửa nhìn theo chiếc lá vàng bay cảm nhận một người thơ lãng tử ...

23/11/15
Thư Hoàng

Thứ Hai, 26 tháng 10, 2015

KẾT TÌNH BẠN LŨ!



KẾT TÌNH BẠN LŨ!
Ta lênh đênh các ngươi cũng phiêu lãng
Mây chết đuối cho bọn mình gặp nhau
Giữa mênh mông ra-vào cùng sanh tử
Tan hợp - chòng chành giữa cuộc bể dâu!

Rều rác bọt bèo nhởn nhơ theo lũ
Quây quần bên ta hơn cả tri âm
Thiện căn gieo tiêu dao đùa hoạn nạn
Rơm rạ kết bè cứu hộ âm thầm!

Nhìn lũ kiến chơi vơi đeo sóng nước
Tôm cá băn khoăn động tánh hiếu sinh
Sóng vô tư lùa gom bèo lữ thứ
Dạt vào bờ dế dạo khúc bình minh

Trăng vén mây nhìn thèm toa an lạc
Thấy bọn giang hồ chia sẻ vô tâm
Chẳng điều kiện như bầy đàn dã thú
Bèo kiến dế rều cứ thế trầm ngâm

Muôn thuở vô ngôn cần chi tích sử
Lều bều bát ngát giữa cuộc trầm luân
Sống với lũ chưa hề nhen cừu hận
Bởi rơm,rác,người cũng bụi phù vân!
Lê Đăng Mành

Thứ Tư, 7 tháng 10, 2015

Thơ Đường Luật!




CHIỀU TÔI!
Ảm đạm mùa tôi đếm lá vàng
Nhìn sầu đâu * phủ phục màu tang
Mơ đông lướt thướt còn êm ả
Ước bấc lay bay cứ dịu dàng
Mái tẩm hắt hiu làn khói bủa
Sông dầm quạnh quẽ chuyến đò sang
Mây quăng chiều xuống buồn man mác
Lạ bến phù sa cũng ngỡ ngàng
Lê Đăng Mành
*Cây sầu đông

XIN
“Thủ Nhất Thanh- liên hoàn”
Xin đừng đố kỵ để người yên
Xin bớt dệt thêu giảm não phiền
Xin cõng thương yêu về hội ngộ
Xin đem cảm mến tới đoàn viên
Xin gieo bác ái lên muôn nẻo
Xin rải từ bi xuống mọi miền
Xin đến chăm nom đời khốn khổ
Xin ngừng nhuộm lưỡi phủ oan khiên!

Xin ngừng nhuộm lưỡi phủ oan khiên!
Xin xúc trăng soi sáng khắp miền
Xin giữ lòng đừng theo ý mã
Xin gìn tánh bớt ngóng tâm viên
Xin nuôi già lão thôi buồn bã
Xin dưỡng thơ ngây hết muộn phiền
Xin tới muôn nơi ươm nghĩa cử
Xin trồng độ lượng mãi bình yên!
Lê Đăng Mành

TỊNH ĐỘ!
“Thể liên hoàn”
Tay quờ đụng gối biết còn đây
Thức tỉnh an vui với tháng ngày
Mất- được đã nhìn không thất sắc
Thua -hơn có thấy chẳng chau mày
Thân do tứ đại mà đon đả
Ý bởi lục trần phải quắt quay
Thanh thản ngồi chơi bờ bão lũ
Cạn khô rồi lại cứ đong đầy

Cạn khô rồi lại cứ đong đầy
Lên xuống thủy triều - đất vẫn quay
Đã tới nơi này đừng trách phận
Khi đi chốn khác chớ nheo mày
Muốn nuôi tánh lặng từ nhiêu tháng
Nên giữ lòng yên đến những ngày…..
Mặc cuộc đoạn trường không ghét bỏ
Thì miền tịnh độ chính là đây..!
Lê Đăng Mành

LÃO LẠC VÔ DƯ !
“Thể liên hoàn”
Ngất ngưởng tiêu dao thú lão già
Cả trời mây nước với ngàn hoa
Quây quần con cháu bên mai hạc
Hội ngộ tình thân giữa rượu trà
Đâu hẳn so vần chơi xướng họa
Mà còn vuốt phím nắn ngâm ca
Ung dung ngồi đợi về phương ngoại
Nhưng phận toa đời chẳng hết ga

Nhưng phận toa đời chẳng hết ga
Khiến lòng khấp khởi nỗi âu ca
Mến người ôn luyện môn quyền cước
Thương kẻ chăm nom cuộc đạo trà
Thanh thản soi tâm tìm diện mục
Thung thăng giữ tánh chạm đài hoa
Không tranh đoạt của hời khi trẻ
Thì lạc vô dư * dưỡng trí già…!
              Lê Đăng Mành
*Vui không dứt

CẢM CHIỀU!
                             “NĐT”
Tà huy đã cột bóng vầng tây
Khóm liễu chiều đi bủa xịu mày
Quạnh quẽ sông bờ đơm dải khói
Mơ hồ bãi lạch khảm đài mây
Già lam mõ niệm trầm tư mở
Phạm vũ chuông cầu lảnh lót bay
Giục giã ngày tan lòng khắc khoải
Thương đời não nuột mấy người hay
                          Lê Đăng Mành

HOA QUÊ!
Hoa dẫu quê mùa vẫn ngát hương
Dập dìu ong bướm vướng tình vương
Sáng ươm nhuần nhị bên mây nước
Chiều ướp nhu mì giữa gió sương
Đài các thướt tha nhiều kẻ chuộng
Trâm anh mùi mẫn lắm người thương
Mong manh phiêu lãng thường vô ngại
Nên cứ cho đi … suốt dặm trường !
Lê Đăng Mành

SÁNG YÊN BÌNH !
         “Vỹ tam thanh-bát âm”
Ráng trời sắc đỏ hỏe hòe hoe
Gà giục tan canh tẹ tẻ tè
Thân trụ dưỡng sinh khoe khọe khỏe
Tay vờn quyền biến tể tề tê
Sương còn lấp lửng loe lòe lỏe
Nắng đã lưa thưa hé hẻ hè
Rộn rả đàn bê the thẻ thé
Gió hiền lay ngọn trẻ trè tre
Lê Đăng Mành

HỒN THƠ!
Văn kỳ thanh ấy mãi vang tên
Cho dẫu vô thường - Hãy trạm nhiên
Xướng họa thanh cao vì chính khí
Ca cầm trang nhã bởi cơ duyên
Vô tình đôi lúc còn trùng vận
Bất ý lắm lần cũng thất niêm
Tĩnh lặng trầm tư tìm ngữ nghĩa
Bất ngờ trăng lạnh ướp màu hiên

Lê Đăng Mành


Thứ Ba, 22 tháng 9, 2015

Liên khúc MỪNG LÃM NGUYỆT HIÊN



Liên khúc MỪNG LÃM NGUYỆT HIÊN
( Thỉnh hoạ)
     ( Nhân L N H tròn tam tuế)
 

I - LÃM
LÃM xuyên trời biển bởi yêu trăng
LÃM suốt màn mây ngắm chị Hằng
LÃM buổi hạ huyền ai ngữa mặt
LÃM khi mãn diện Cuội vều răng
LÃM cho thấu nẻo tâm hoài vọng
LÃM đến cùng nơi mộng đãi đằng
LÃM để thơ trào sung bút lực
LÃM vì tình bạn nghĩa tơ giăng .

  II - NGUYỆT
NGUYỆT trải voan vàng thức gọi thơ
NGUYỆT treo lơ lửng nỗi mong chờ
NGUYỆT tròn vành vạnh vui lòng khách
NGUYỆT khuyết hao gầy chạnh tuổi mơ
NGUYỆT vẫn dòm song trong lặng lẽ
NGUYỆT thường soi bóng trước phai mờ
NGUYỆT đem mát mẻ trao muôn nẻo
NGUYỆT ngắm tay ngà dạo phím tơ . 

  III- HIÊN
HIÊN ấy bốn mùa hoa ngát hương
HIÊN luôn tồn tại giữa vô thường
HIÊN từng ấm lạnh cùng mưa nắng
HIÊN đã vui buồn với ghét thương
HIÊN nở hồn thơ phô trí lự
HIÊN khai thần bút tỏ can trường
HIÊN trau nết thiện bồi tâm Bụt
HIÊN kết tình đời bạn bốn phương .
PHƯƠNG NGỮ - TRƯƠNG ĐÌNH ĐĂNG

Đà Nẵng 
BÀI HỌA

LÃM NGUYỆT HIÊN!
LÃM
LÃM trải thâm tình tắm bến trăng
LÃM qua cửa sấm ngắm Cô Hằng
LÃM nghe thơ phú răng hay rứa ?
LÃM đánh đàn tơ rứa được răng ?
LÃM mở đường mây trông lối Khổng
LÃM buông lời thác dõi mây Đằng
LÃM mong bè bạn vui lòng ghé
LÃM ngỏ tâm hồn chẳng lưới giăng.
NGUYỆT
NGUYỆT mừng khôn xiết đón nàng thơ
NGUYỆT muộn trời xa mấy cũng chờ
NGUYỆT lặn hè tan tàn dạ nhớ
NGUYỆT ngời thu ngát thỏa lòng mơ
NGUYỆT chan luồng mắt vương sông vắng
NGUYỆT chải dòng mây tỏa khói mờ
NGUYỆT quý tri âm vui họp mặt:
NGUYỆT nghe thơ nhạc mướt đường tơ!
HIÊN
HIÊN nào quốc sắc với thiên hương
HIÊN chỉ đơn sơ chẳng dị thường
HIÊN đẫm sương lành cùng gió quý
HIÊN giàu nhân nghĩa với tình thương
HIÊN đưa mầm thiện về muôn cõi
HIÊN gửi tâm lành tới vạn phương
HIÊN trổ lộc tươi thi hữu đón
HIÊN mong tất cả được miên trường.
Phan Tự Trí 2015
 LÊ ĐĂNG MÀNH 
Lê, họ nhà thơ yêu mến trăng
Lê, danh giàu có cả cung hằng
Lê, chơi hiên nguyệt mơ lên mắt
Lê, ở vườn đông lạnh đến răng
Lê, bạn văn chương không đếm xiết
Lê, nhà thi bá khó ai đằng
Lê, là cây bút đêm ngày viết
Lê, tặng cho đời tiếng lụa giăng.

 ĐĂNG
Đăng ký, Lê đòi kết nghiệp thơ
Đăng trình, đành với gió mưa chờ
Đăng lâu, nguyệt chiếu Lê quên thực
Đăng chốn trăng soi đó mộng mơ
Đăng lãm việc đời tâm sáng rực
Đăng nhìn thiên hạ mắt không mờ
Đăng đàn ngâm vịnh Lê là nhất
Đăng web Đường thi lê nhả tơ.

 MÀNH
Mành, ấy tên người bụng chứa hương
Mành, tiên bình dị giữa đời thường
Mành, dân Văn Quỹ làng tươi đẹp
Mành, một thi nhân xứ mến thương
Mành, bạn chơi trăng chờ sáng tối
Mành, hiên lãm nguyệt ngắm đêm trường
Mành, tâm học Phật hồn an lạc
Mành, một vầng thơ chiếu bốn phương ./.
Châu Thạch
LÃM NGUYỆT HIÊN
LÃM
LÃM dấu vần thơ để cợt trăng,
LÃM ươm suối bạc đắm say hằng.
LÃM cười chắc có chi vui rứa!
LÃM khóc e rằng bởi chán răng?
LÃM chặn quân thù nơi núi Thái.
LÃM ngăn bước giặc tại sông Đằng.
LÃM đưa bè bạn về chung lối,
LÃM trãi ngàn sương tựa gấm giăng.
NGUYỆT
NGUYỆT cười nghiêng ngã lại đùa thơ,
NGUYỆT khuyết trăng treo bởi phải chờ.
NGUYỆT tặng trần gian nhiều nỗi mộng.
NGUYỆT trao nhân thế lắm niềm mơ.
NGUYỆT ghen thi sĩ tình chưa tỏ,
NGUYỆT thẹn giai nhân đẹp chẳng mờ.
NGUYỆT rạng cho đời muôn lẻ sống,
NGUYỆT tràn cung phím lạc ngàn tơ.
HIÊN
HIÊN đầy hoa dậy ngát ngàn hương,
HIÊN thấm tri âm đẹp lạ thường.
HIÊN khiến bạn xa ươm luyến nhớ.
HIÊN làm người lạ tỏ yêu thương.
HIÊN che trẻ nhỏ vui đi học.
HIÊN chở con em khoái đến trường.
HIÊN của Đăng Mành nhiều tuyệt bút,
HIÊN khơi ngàn ý tỏa muôn phương.
17h 21/9/015 Hoành Trần
LÃM NGUYỆT HIÊN
LÃM
LÃM nhớ thương ai đứng dưới trăng ?
LÃM ươm hồn mộng gởi Nga Hằng
LÃM trêu Cuội khóc ngồi than nguyệt !
LÃM cợt trâu cười để ngắm răng ...
LÃM muốn ngao du đền Kiếp Bạc
LÃM ưa thưởng ngoạn bến giang Đằng
LÃM tình chan chứa nơi cung Quảng
LÃM cứ tung hoành chấp lưới giăng !
NGUYỆT
NGUYỆT muốn ngân hà đẹp tứ thơ
NGUYỆT bao thao thức mãi trông chờ
NGUYỆT neo chú cuội nơi bờ mộng
NGUYỆT gởi trăng rằm đến cõi mơ
NGUYỆT dệt ước mong phơi nắng ấm
NGUYỆT đem thương nhớ ủ sương mờ
NGUYỆT luôn toả sáng tràn nhân thế
NGUYỆT trãi lòng mình chuyện tóc tơ ...
HIÊN
HIÊN đón sen hồ toả ngát hương
HIÊN gieo hồn mộng chốn vô thường
HIÊN bồi hồi cắt rời mơ ước
HIÊN lặng lẽ chôn chặt nhớ thương
HIÊN dạ xót muôn vàn mộng ảo
HIÊN tim đau vạn ức đêm trường
HIÊN trăn trở cảnh nhà côi cút
HIÊN trãi lòng gởi đến thập phương
Vũ Thuận 2015
CÁC BÀI HỌA NĂM 2014
LÃM NGUYỆT HIÊN!
LÃM phất mây vờn bện cõi trăng
LÃM xin cưỡi gió tới cung hằng
LÃM xem chú cuội còn cầm rạ*
LÃM ngắm trâu đàn có sót răng
LÃM vịn dáng nga ngồi cửa khuyết
LÃM lay bóng nguyệt lội sông Đằng
LÃM cầu hiền hữu cùng chia sẻ
LÃM vẫy tràn thềm sắc xuống giăng.

NGUYỆT suồng sã bủa gọi men thơ
NGUYỆT tới tao nhân thỏa đợi chờ
NGUYỆT nhuộm giang hồ đau giấc mộng
NGUYỆT vờn lãng tử tủi cơn mơ
NGUYỆT tràn gối chiếc hoen mi ướt
NGUYỆT đọng chăn đơn nhuốm lệ mờ
NGUYỆT thích phiêu nhiên cùng khổ hải
NGUYỆT cầm tịch mặc dạo cung tơ!

HIÊN còn chăm chút ngũ phần hương
HIÊN nguyện dâng hoa vỗ cõi thường
HIÊN dưỡng từ bi buông giận dỗi
HIÊN trồng bác ái nhặt yêu thương
HIÊN gieo vô úy thêm huyền nhiệm
HIÊN cấy vô ưu bớt đoạn trường
HIÊN nhổ ghét ganh trồng ái ngữ
HIÊN cầu thị bái tạ muôn phương!
Lê Đăng Mành  
*Đồng dao Trị Thiên
Thằng cuội đứng giữa mặt trăng
Cầm rìu cầm rạ đốn săng kiện kiền
(cầm rìu rựa để chặt gỗ kiền) 

   LÃM  NGUYỆT HIÊN
I - LÃM 
LÃM vời xa lắm tới cung trăng
LÃM mấy ngàn năm rõ Ả Hằng
LÃM gió gieo đùa thôi hở miệng
LÃM mây vờn cợt đỡ ê răng
LÃM sang bến cũ chua hoài vọng
LÃM tới đò xưa tủi đãi đằng
LÃM muốn xe tình vui bạn hữu
LÃM cùng đây đó bớt sầu giăng .  

II - NGUYỆT
 
NGUYỆT đẫm mắt đòi món nợ thơ
NGUYỆT buông câu hát để ai chờ
NGUYỆT đầy mười sáu hai bờ mộng
NGUYỆT vạnh đêm rằm một cõi mơ
NGUYỆT đến canh tàn chưa đậm thắm
NGUYỆT khuya đêm tạnh đã phai mờ
NGUYỆT cùng “vân ủng trùng sơn”(*) xuống
NGUYỆT nắn cung đàn ngọt tiếng tơ .

(*)“vân ủng trùng sơn sơn ủng vân”- núi ôm ấp mây mây ấp núi – thơ Hồ Chí Minh
III- HIÊN
HIÊN vắng người xa cứ ngát hương
HIÊN đưa ta trở lại đêm thường
HIÊN trao hơi thở xưa nồng ấm
HIÊN lắng tiếng cười mới giận thương
HIÊN mở cửa hồn trôi khắc lậu
HIÊN chia gác mộng đắm canh trường
HIÊN mời thi hữu cùng chung bút
HIÊN ngấm tâm tình khắp mọi phương .

Phan Tự Trí
LÃM  NGUYỆT HIÊN
I-Lãm
Lãm nhánh hoa đồng giỡn bóng trăng
Lãm hương đại tỏa ngõ Kim Đằng
Lãm sang xóm cũ đừng mơ hảo
Lãm tới đường dài chớ hỏi răng
Lãm gió , sương vờn nơi cõi tạm
Lãm mây sóng cuộn bến sông hằng
Lãm cơn bão giật nghiêng cành quế
Lãm ánh tâm hồng rạng rỡ giăng

II-Nguyệt
Nguyệt chào ngọc điểm rộn tình thơ
Nguyệt giọi phòng văn thảng bút chờ
Nguyệt lão ân cần xây ngõ hạnh
Nguyệt hồng thắm thiết trải rừng mơ
Nguyệt xua giá lạnh ngời gương sáng
Nguyệt tỏa hào quang ấm dạ mờ
Nguyệt gọi đèn sao lòng trẻ mở
Nguyệt nồng chiếu rạng mỗi đường tơ

III- Hiên
Hiên chiều cúc điểm tím hồng phương
Hiên rọi tình quê, nặng lẽ thường
Hiên ủ màu son gìn nỗi nhớ
Hiên dành vận thắm gửi niềm thương
Hiên xây đẹp nghĩa lòng du khách
Hiên thảo nồng câu cảnh tựu trường
Hiên trải mưa rừng, chan gió biển
Hiên chùm nguyệt quế ngát lừng hương
Phạm Duy Lương