THÔI THÌ...THÌ CỨ ĐƯỜI ƯƠI,TIÊU DAO RỪNG RÚ NỤ CƯỜI NGUYÊN SƠ..!CÁM ƠN CÁC BAN ĐÃ GHÉ THĂM,ĐỌC VÀ GHI CẢM NHẬN!

Thứ Hai, 26 tháng 10, 2015

KẾT TÌNH BẠN LŨ!



KẾT TÌNH BẠN LŨ!
Ta lênh đênh các ngươi cũng phiêu lãng
Mây chết đuối cho bọn mình gặp nhau
Giữa mênh mông ra-vào cùng sanh tử
Tan hợp - chòng chành giữa cuộc bể dâu!

Rều rác bọt bèo nhởn nhơ theo lũ
Quây quần bên ta hơn cả tri âm
Thiện căn gieo tiêu dao đùa hoạn nạn
Rơm rạ kết bè cứu hộ âm thầm!

Nhìn lũ kiến chơi vơi đeo sóng nước
Tôm cá băn khoăn động tánh hiếu sinh
Sóng vô tư lùa gom bèo lữ thứ
Dạt vào bờ dế dạo khúc bình minh

Trăng vén mây nhìn thèm toa an lạc
Thấy bọn giang hồ chia sẻ vô tâm
Chẳng điều kiện như bầy đàn dã thú
Bèo kiến dế rều cứ thế trầm ngâm

Muôn thuở vô ngôn cần chi tích sử
Lều bều bát ngát giữa cuộc trầm luân
Sống với lũ chưa hề nhen cừu hận
Bởi rơm,rác,người cũng bụi phù vân!
Lê Đăng Mành

Thứ Tư, 7 tháng 10, 2015

Thơ Đường Luật!




CHIỀU TÔI!
Ảm đạm mùa tôi đếm lá vàng
Nhìn sầu đâu * phủ phục màu tang
Mơ đông lướt thướt còn êm ả
Ước bấc lay bay cứ dịu dàng
Mái tẩm hắt hiu làn khói bủa
Sông dầm quạnh quẽ chuyến đò sang
Mây quăng chiều xuống buồn man mác
Lạ bến phù sa cũng ngỡ ngàng
Lê Đăng Mành
*Cây sầu đông

XIN
“Thủ Nhất Thanh- liên hoàn”
Xin đừng đố kỵ để người yên
Xin bớt dệt thêu giảm não phiền
Xin cõng thương yêu về hội ngộ
Xin đem cảm mến tới đoàn viên
Xin gieo bác ái lên muôn nẻo
Xin rải từ bi xuống mọi miền
Xin đến chăm nom đời khốn khổ
Xin ngừng nhuộm lưỡi phủ oan khiên!

Xin ngừng nhuộm lưỡi phủ oan khiên!
Xin xúc trăng soi sáng khắp miền
Xin giữ lòng đừng theo ý mã
Xin gìn tánh bớt ngóng tâm viên
Xin nuôi già lão thôi buồn bã
Xin dưỡng thơ ngây hết muộn phiền
Xin tới muôn nơi ươm nghĩa cử
Xin trồng độ lượng mãi bình yên!
Lê Đăng Mành

TỊNH ĐỘ!
“Thể liên hoàn”
Tay quờ đụng gối biết còn đây
Thức tỉnh an vui với tháng ngày
Mất- được đã nhìn không thất sắc
Thua -hơn có thấy chẳng chau mày
Thân do tứ đại mà đon đả
Ý bởi lục trần phải quắt quay
Thanh thản ngồi chơi bờ bão lũ
Cạn khô rồi lại cứ đong đầy

Cạn khô rồi lại cứ đong đầy
Lên xuống thủy triều - đất vẫn quay
Đã tới nơi này đừng trách phận
Khi đi chốn khác chớ nheo mày
Muốn nuôi tánh lặng từ nhiêu tháng
Nên giữ lòng yên đến những ngày…..
Mặc cuộc đoạn trường không ghét bỏ
Thì miền tịnh độ chính là đây..!
Lê Đăng Mành

LÃO LẠC VÔ DƯ !
“Thể liên hoàn”
Ngất ngưởng tiêu dao thú lão già
Cả trời mây nước với ngàn hoa
Quây quần con cháu bên mai hạc
Hội ngộ tình thân giữa rượu trà
Đâu hẳn so vần chơi xướng họa
Mà còn vuốt phím nắn ngâm ca
Ung dung ngồi đợi về phương ngoại
Nhưng phận toa đời chẳng hết ga

Nhưng phận toa đời chẳng hết ga
Khiến lòng khấp khởi nỗi âu ca
Mến người ôn luyện môn quyền cước
Thương kẻ chăm nom cuộc đạo trà
Thanh thản soi tâm tìm diện mục
Thung thăng giữ tánh chạm đài hoa
Không tranh đoạt của hời khi trẻ
Thì lạc vô dư * dưỡng trí già…!
              Lê Đăng Mành
*Vui không dứt

CẢM CHIỀU!
                             “NĐT”
Tà huy đã cột bóng vầng tây
Khóm liễu chiều đi bủa xịu mày
Quạnh quẽ sông bờ đơm dải khói
Mơ hồ bãi lạch khảm đài mây
Già lam mõ niệm trầm tư mở
Phạm vũ chuông cầu lảnh lót bay
Giục giã ngày tan lòng khắc khoải
Thương đời não nuột mấy người hay
                          Lê Đăng Mành

HOA QUÊ!
Hoa dẫu quê mùa vẫn ngát hương
Dập dìu ong bướm vướng tình vương
Sáng ươm nhuần nhị bên mây nước
Chiều ướp nhu mì giữa gió sương
Đài các thướt tha nhiều kẻ chuộng
Trâm anh mùi mẫn lắm người thương
Mong manh phiêu lãng thường vô ngại
Nên cứ cho đi … suốt dặm trường !
Lê Đăng Mành

SÁNG YÊN BÌNH !
         “Vỹ tam thanh-bát âm”
Ráng trời sắc đỏ hỏe hòe hoe
Gà giục tan canh tẹ tẻ tè
Thân trụ dưỡng sinh khoe khọe khỏe
Tay vờn quyền biến tể tề tê
Sương còn lấp lửng loe lòe lỏe
Nắng đã lưa thưa hé hẻ hè
Rộn rả đàn bê the thẻ thé
Gió hiền lay ngọn trẻ trè tre
Lê Đăng Mành

HỒN THƠ!
Văn kỳ thanh ấy mãi vang tên
Cho dẫu vô thường - Hãy trạm nhiên
Xướng họa thanh cao vì chính khí
Ca cầm trang nhã bởi cơ duyên
Vô tình đôi lúc còn trùng vận
Bất ý lắm lần cũng thất niêm
Tĩnh lặng trầm tư tìm ngữ nghĩa
Bất ngờ trăng lạnh ướp màu hiên

Lê Đăng Mành