THÔI THÌ...THÌ CỨ ĐƯỜI ƯƠI,TIÊU DAO RỪNG RÚ NỤ CƯỜI NGUYÊN SƠ..!CÁM ƠN CÁC BAN ĐÃ GHÉ THĂM,ĐỌC VÀ GHI CẢM NHẬN!

Thứ Hai, 4 tháng 11, 2019

CHIA NỖI ĐAU THƯƠNG


CHIA NỖI ĐAU THƯƠNG
Trời vào đông Nghệ Tĩnh gánh tai ương
Ai biết tương lai dầm nẻo đoạn trường
Để con cầm hơi thở mòn đông lạnh
Ba mươi chín căn phần quá thảm thương

Chữ nhắn tin điện thoại chờ nhấp nháy
Bất chợt sóng ngừng rớt giữa hư không
Cha Mẹ ơi! Chừ con không thở được
Tội nguồn tắt hơi cạn số long đong

Bởi vì đâu ngắc ngoải chết tha hương
Tìm miếng cơm theo tăm hơi mồi nhử
Chui vào container đầy cạm bẩy
Vất vưởng hồn phiêu dạt biệt cố hương

Hỡi quan viên có động lòng thương cảm
Buôn bán người đành đoạn quá dữ dằn
Tổ chức buông tuồng quá giang hộ chiếu
Để bao người ngưng thở chưa kịp ăn

Con mất đi là nổi nhục Quốc thể
Miễn người ta rửng mỡ cứ hả hê
Rồi sẽ quên chẳng ai cần kể lể
Như trận cầu quan lại cúi tung hê

Hỡi con ơi ! đông giăng màu ảm đạm
Gia đình tan tác lội vũng cơ hàn
Khúc ruột chia lìa ứa niềm tức tưởi
Ngậm ngùi đau đớn vịn cảnh điêu tàn
Như Thị
BÀI HỌA
NỖI ĐAU !
Vì cuộc sống ra đi, dẫu ách ương…
Từ Nghệ Tỉnh…sang Anh rất đoạn trường
Nghẹt thở quá! làm sao con gắng gượng
Dưới độ âm…trong thùng quá bi thương!

Con ngạt thở, tin nhn…bao xúc động
Hỡi lương tri! Loài người có thấu không?
Hãy suy ngẫm vì sao quên nòi giống
Hay tham vọng ngông cuồng mãi đếm đong…

Biết bao người đã trốn khỏi quê hương
Tại vì sao? phải rời chốn thiên đường
“Chùm khế ngọt” quê nhà sao không hưởng?
Bao dấu hỏi? tại sao! Hỡi cố hương?

Những tổ chức yêu ma tâm loài rắn
Cứ luẩn quẩn phun độc quá dữ dằn
Thêm bão tố…miền Trung tàn phá nặng
Cảnh màn trời chiếu đất lại thiếu ăn

Vì sự sống liều mình nên như thế
Kẻ chủ mưu thủ đoạn vẫn hả hê
Bao con người chết ngạt đã cận kề
Sao bác tài không mở cửa mà hê…

Để con tôi chết cóng trong hoạn nạn
Nỗi đau này lớn quá! Sao gắn hàn
Bởi em tôi chết ngạt như tra tấn
Và chúng tôi nghẹt thở cảnh lụi tàn….
Đức Hạnh - 02 11 2019