Đứng chi chen lấn phủi mòn đất
Không để dành ra một lối về
Xin hỏi mi trườn chi cỏ chật
Mơ chiều tụ tập khạc khen chê!
Mi sống càng đau phía vĩa hè
Sáng lên chúi mũi đếm cà phê
Thất cơ lùa lại làm tri kỷ
Nhuộm lưỡi thị phi chẳng chịu về
Sống chi không ngửi được cơn nồm
Chẳng thấy trăng thanh cưỡi gió thơm
Có biết phù sa- bùn bạn hữu
Chẳng xót lời ru cứa nửa đêm
Nghe nắng bâng khuâng khóc lá rụng?
Biết chiều bủa khói ướp ca dao?
Tiếng quê muôn thuở bài kinh tụng
Tứ lượng tâm nào? chẳng quặn đau!
Phàm sở hữu tướng* là sắc không!
Sao mi cứ khoác để sương buồn
Không xì hơi hiến xanh hoa cỏ
Hãy khép mi về với cội nguồn
Khoe mà chi vạt áo phiêu bồng
Lợi danh ưa chụp phải long đong
Xáo thuốc trường sinh tìm đại thọ
Chẳng hề biết thẹn với hư không
LĐM
*Kinh Kim Cang
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét