AN NHIÊN!
Ném đời vào giữa đảo điên
Hương vô ưu tỏa não phiền như
không!
Tánh không trụ cửa bụi hồng
Mây phi tướng rụng hiện nguồn
như lai
Vọng cầu chi ngõ tương lai
Cây quá khứ chết gốc mai một
rồi
Hiện tại mầm nhú đây thôi
Nụ an lạc nứt kết chồi bình
yên
Nhập cuộc dẫu gánh oan khiên
Nuôi ba tuệ dưỡng cây thiền đơm bông
Nhìn mây chết đuối bên dòng
Nhìn ta trôi giữa bềnh bồng
tàn phai
Cầm đan nỗi khổ trên tay
Lùa cơn mộng cũ phơi ngoài
ruộng mơ
Vườn xưa vun quén trồng thơ
Mực cô tịch vẫy chạm bờ an
nhiên!
LĐM
Nhận xét của Bạn Bè Xứ Nẫu:
Trả lờiXóaHoàng Văn Luận :
24.04.2015 lúc 08:19
Đối với tôi, đọc thơ LÊ ĐĂNG MÀNH…luôn khó. Bắt đầu từ HOA GIANG HỒ…THƠ KHÔNG MÙA..XƯA NAY XUÂN PHÚ…đều hóc búa. Thơ anh chìm trong suy tư, giăng mắc những triết lý nhân sinh, và đượm sắc màu phật giáo. Cái khó thẩm thấu nhất trong các tác phẩm của anh, là khi anh dùng cổ văn và cổ thư để sáng tác (XƯA NAY XUÂN PHÚ). Với AN NHIÊN, vẫn trong luồng ngôn ngữ ấy, nhưng được viết theo thể lục bát, nên với tôi có dễ hiểu hơn đôi chút. Trong suốt cả bài thơ, LĐM nghĩ ngợi về cuộc đời của mình: NHÌN MÂY CHẾT ĐUỐI BÊN DÒNG – NHÌN TA TRÔI GIỮA BỒNG BỀNH TÀN PHAI. Đây là hai câu thơ hay. Thi nhân thoát tục, thoát xác bay lên thật cao, nhìn xuống trần gian, nhìn xuống cuộc đời của mình. Khung cảnh anh nhìn thấy: Mây chết đuối, đời tàn phai…u ám và lụi tàn!!! Tôi cứ ngỡ mọi điều sẽ xấu thêm, nhưng may thay, khổ cuối của bài thơ đã xốc cả tư tưởng của bài thơ bật dậy, tỏa sức sống cho tâm hồn người đọc: VƯỜN XƯA VUN VÉN TRỒNG THƠ – MỰC CÔ TỊCH VẪY CHẠM BỜ AN NHIÊN. Thơ, là cứu cánh cho anh bay tới bờ AN NHIÊN. Chợt nhớ câu: Thơ nuôi tâm như máu nuôi xương thịt…Trong bài THƠ KHÔNG MÙA…biết LÊ ĐĂNG MÀNH luôn luôn trọng những điều tốt đẹp của tâm hồn con người…những điều tốt đẹp ấy kết tinh lại thành thơ, nuôi thịt xương lớn dậy, tạo nên vóc dáng mỗi CON NGƯỜI trong hai từ viết hoa trang trọng.
Rất mừng là có LÊ ĐĂNG MÀNH góp mặt trong trang BBXN.Chúc anh luôn khỏe và viết ngày càng hay hơn.
NỊ nói:
24.04.2015 lúc 17:47
Ui! NỊ đọc đi đọc lại tới mấy lần bài thơ của anh Lê Đăng Mành , Nị mà hiểu hết …chết liền ! Hihi …Nói vậy có nghĩa là NỊ cũng cảm nhận được phần nào ý nghĩa của bài thơ ! Hihi..
Sử dụng những từ của nhà Phật làm bài thơ có vẻ như thơ ” thiền ” , nói đến cuộc sống đảo điên nếu ta để tâm trí mình “vô ưu” không vướng bận ” bụi hồng ” thì tất cả là ” như lai “, cơn gió thoảng …ước mong cuộc sống hiện tại bình yên .
. Mong muốn này thì con người ai cũng ao ước nhưng đã sinh ra là kiếp người làm sao không trải qua những cung bậc cảm xúc hỉ nộ , ái , ố …nên :
“Nhập cuộc dẫu gánh oan khiên
Nuôi ba tuệ bón cây thiền đơm bông
Nhìn mây chết đuối bên dòng
Nhìn ta trôi giữa bềnh bồng tàn phai …”
Cuộc sống thì hạnh phúc và khổ đau luôn tồn tại nhưng với tác giả thì có thể giải thoát nỗi khổ đau ấy bằng cách viết thành những câu thơ …lãng mạn để tâm hồn được …an nhiên .( NỊ nói hổng trúng thì trật nhe anh Lê Đăng Mành . Hihi ..)
‘Cầm đan nỗi khổ trên tay
Lùa cơn mộng cũ phơi ngoài mộng mơ
Vườn xưa vun quén trồng thơ
Mực cô tịch vẫy chạm bờ an nhiên ! ”
Một bài thơ lục bát có ý rất hay , lạ , gợi một nhân sinh quan ” thiền học ” .
Tiểu Hắc Miêu :
24.04.2015 lúc 18:40
bài thơ sử dựng những từ lạ, làm cho người đọc cảm giác được cuộc sống thi sĩ có hơi hướng phật giáo. những câu chữ như thấm vào lòng mỗi người sống nên hướng về chữ tâm và bỏ qua hết sân sĩ với đời. chúng ta sống đâu chỉ có nỗi buồn chất chứa phía xa xôi bến bờ an nhiên đang vẫy gọi. rất tuyệt anh L Đ M ạ!