BÀI XƯỚNG
BẾN XƯA HỎI BẠN!
“NĐT”
Bến cũ đây rồi Bạn ở đâu?
Về soi kỷ niệm bớt u sầu
Tìm xem khói lửa luôn hoài vọng
Để nhớ tàn dư mãi nguyện cầu
Bãi cảm bờ nghiêng dầm dáng ngọc
Sông hờn nước lạc tẩm dòng châu
Dù cho sóng giội thay nguồn chảy
Vẫn cố hương nầy mặc bể dâu
Lê Đăng Mành
BÀI
HỌA
THUYỀN
VÀ BẾN
“Ngũ độ
thanh”
Thuyền xưa bỏ
bến, hiện giờ đâu?
Để
luống hoài mong, ngập nỗi sầu
Nhổ cọc âm thầm
lui cõi báu
Khua chèo vội
vã sải miền châu
Thời gian nghiệt
ngã nhòa mơ ước
Bão gió dồn xô
tuyệt khẩn cầu
Nới cũ, hay gì
bươn vịnh bẩn
Tàn nơi bãi bể
với triền dâu.
100916.
Đoàn
Đình Sáng
NỖI NIỀM
“Ngũ độ
thanh”
Tình yêu vuột
khỏi, biết tìm đâu ?
Uẩn ức, lòng
vương một nỗi sầu
Kẻ mãi chìm sâu
trong dục ái
Người luôn khổ
đắm giữa mong cầu
Đêm buồn hé cửa
nhìn khuôn nguyệt
Sáng tủi buông
rèm gạt chuỗi châu
Thảm não
ngày qua rồi tháng lại
Thương đời bãi
bể hóa vườn dâu
Sông
Thu
THUYỀN
VÀ BẾN
“Ngũ độ
thanh”
Đây rồi bến sẽ
hỏi thuyền đâu?
Biết trả lời
sao vợi nỗi sầu
Bãi quạnh âm
thầm thương tưởng dáng
Sông dài khắc
khoải mộng hoàn châu
Trông màn biển
lặng trời soi nước
Vọng cảnh buồn
vơ bóng đỗ cầu
Khẽ gửi mây
ngàn trao nhắn hộ
Đông về sưởi ấm
lại ngàn dâu!
Nguyễn
Đắc Thắng
MỘNG
ẢO
“NĐT”
Bơi vào mộng ảo
biết về đâu?
Tỉnh giấc hồn đau lặng lẽ sầu!
Những tưởng tâm này luôn ngóng đợi
Nào hay dạ ấy mãi mong cầu
Đêm tàn tĩnh mịch buồn hoen mắt
Phận tủi u hoài ướt đẫm châu
Cõi tạm ta bà đi khắp nẻo
Trông chờ viễn ảnh ngút ngàn dâu!
Như Thu
LỐI
XƯA
“Ngũ
độ thanh”
Lời xưa lỡ hẹn
biết tìm đâu!
Khắc khoải lòng
ta dạ ngẫm sầu
Quạnh quẽ đường
yêu hoài tưởng nhớ
Bơ phờ luống
mộng mãi trông cầu
Mơ màng điệu ái
say tình cũ
Ấp ủ men thề
đẫm giọt châu
Ngẫm cảnh tương
phùng hoen mắt lệ
Tơ tằm chẳng
quyện phũ phàng dâu.
Liêu
Đình Tự
ĐÔI
BỜ
“Ngũ
độ thanh”
Thuyền xưa
chẳng biết lạc về đâu
Thổn thức
nghìn khuya một nỗi sầu
Dạ khúc âm
thầm trăng bỏ liễu
Trường giang lặng lẽ nước xa cầu
Đầu sông nhớ
mãi...đau giòng lệ
Cuối bãi
thương hoài...thảm giọt châu
Dẫu cách đôi
lòng chung phận tủi
Quê nhà chốn
cũ nhạt nhòa dâu !
Thy Lệ Trang
XA
BẠN
“NĐT”
Chân trời góc biển,Bạn giờ đâu?
Để mãi tàn khuya bóng nguyệt sầu
Lẻ đợi ôm đò neo phía bãi
Dài mong ấp thỏ cột bên cầu
Mây ngàn thuở ấy êm hồn ngọc
Gió thẳm bây chừ đẫm lệ châu
Giã biệt,muôn trùng,tin chẳng thấy
Im ngày nhặt lá giữa bờ dâu
Lý Đức Quỳnh
TƠ
VÀNG ĐẤT DÂU
“NĐT”
Ngõ cụt tìm
nhau chẳng khó đâu
Người đang vũng
đục tái tê sầu.
Ngày nao rộn rã
nhiều mong muốn
Dạ mở triền
miên những ước cầu.
Ngóng mãi hồn
vương đầy mảng bụi
Trông hoài mắt
trĩu nặng hàng châu.
Đường xa lãng
từ ơi dừng bước
Giữ mẻ tơ vàng
đẹp đất dâu .
Trần
Như Tùng
VỀ QUÊ CŨ
“NĐT”
Cồn xưa thủa ấy
dạt về đâu
Rúng động can
trường nỗi bể dâu
Những sớm an
bình chưa mộng tưởng
Bao chiều hạnh
phúc chẳng mong cầu
Đau lòng bữa
trước khôn cầm lệ
Dạ thắt ngày
nay chẳng dừng châu
Khẽ hỏi ai
người du khách lạ
Nhà xưa trở lại
thấy u sầu.
Thanh Hoà
BẾN ĐỖ
“NĐT” ̃
Chim chiều đã tỏ bến bờ đâu .
Đọc sách người xưa giải nỗi sầu
Dãy rộng bền gan trèo tới đỉnh
Đường xa vững chí vượt qua cầu
Tìm trong nghĩa nước thâu lời ngọc
Dưỡng ở câu đời dệt ý châu
Lạch nhỏ chung dòng nên bãi thắm
Oanh hòa trước ngõ rộn ngàn dâu
15 - 9 – 2016
Phạm Duy Lương
NHỚ
NHÀ
“NĐT”
Chiều ra đứng
ngõ chộ về đâu?
Tưởng nhớ nhà
xưa dạ bỗng sầu
Bóng mẹ xa vời
nơi viễn cảnh
Hồn linh giữ lại tiếng kinh cầu
Trần gian lắm
nỗi buồn thân phận
Cõi thế bao lần tủi giọt
châu
Kỷ niệm in hằng
trong trí não
Mặc ai dời biển
hóa nương dâu!
NS CANADA
THẪN THỜ DÂU
Về thăm chốn cũ
bạn chừ đâu
Những viếng
nơi xưa quạnh quẻ sầu
Trống trải hiên
nhà chao giọt lệ
Xiêu tàn mái rạ
nhỏ dòng châu
Hàng cau ngả
bóng chiều luôn vọng
Ngõ trúc
nghiêng lòng dạ mãi cầu
Vạn mối tơ chìm
cơn bão loạn
Tằm xa bến
nguyệt thẩn thờ dâu
GM.Nguyễn
Đình Diệm
TỰ NGẪM
Bao năm trôi dạt chẳng về đâu,
Chỉ rước vào thân lắm nỗi sầu.
Cũng bởi vô tài mà đắm đuối
Tại vì hám lợi phải cơ cầu.
Quê người tay trắng mơ vàng bạc,
Đất khách thân tàn ước ngọc châu,
Khốn khổ một đời không dám tỏ,
Đến khi bạc tóc hiểu nương dâu!
Hoành Trần
8/9/16
NẶNG
TÌNH DÂU
Bên bồi bên lở biết về đâu
Những tưởng đò sang dạ bớt sầu
Đâu ngỡ dầm buông mòn móng trụ
Nào hay nước xiết mỏi chân cầu
Lòng thương vốn đã hơn vàng bạc
Nghĩa khí dĩ còn tựa báu châu
Để đẹp tơ mành từ kén mọng
Thân tằm đến thác nặng tình dâu .
Phan Tự Trí
BẾN
XƯA HỎI BẠN!
Sông cũ bến xưa hỏi bạn đâu
Đầy vơi ký ức đọng niềm sầu
Nhớ thời thơ ấu ngâm dòng nước
Bao thuở vô tư nhảy bến cầu
Bên lở chơ vơ thương tuổi ngọc
Nẻo bồi tha thiết nhớ thời châu
Con đò xuôi ngược chao bờ bến
Dào dạt cảm hoài nỗi biển dâu .
Lê Sỹ Thu
XIN HẢY QUAY VỀ
Tha hương lưu lạc ở nơi đâu ?
Biền biệt phương nao có vướng sầu
Đất khách mấy ai vúi sở nguyện
Chốn người ít kẻ thỏa nhu cầu
Xứ cha ruộng mật là trân ngọc
Quê mẹ bờ xôi ấy quý châu
Xin hảy quay về neo bến cũ
Vui buồn thanh thản cạnh nương dâu.
Trần
Văn Hạng
HOÀI
NIỆM
Cố nhân biền
biệt nay còn đâu
Ký ức miên man
gợi nỗi sầu
Sánh bước đường
làng quanh lạch nhỏ
Kề vai đôi bóng
tựa thành cầu
Trăng lên gió
nhẹ lay cành liễu
Sương phủ màn
đêm điểm giọt châu
Tà áo thiên thanh còn đậm nét
Cho dù bãi bể
hóa nương dâu.
Mùa
Thu Bính Thân – 2016
Tân
Trung Nguyễn văn Đắc
VỀ
ĐÂU?
Thuyền yêu tách bến bỏ về đâu
Để lại riêng em một nỗi sầu
Bóng nguyệt lung linh trên mặt nước
Bờ sa chếnh choáng cuối chân cầu
Sang canh khắc khoải đau từng đoạn
Trở giấc mơ màng ướt giọt châu
Vẫn giữ nguyền xưa ra điểm hẹn
Cho dù biển có hóa nương dâu
Thủy
Lâm Synh
(CA)Sept. 15, 2016